Trong suốt sự nghiệp của mình, Lucy Bronze luôn phải nếm trải nỗi thất vọng mỗi khi tham dự giải đấu tại Anh, nhưng lần này cô đã giành được vinh quang.

Ngay sau chiến thắng ấn tượng trước Tây Ban Nha ở Tứ kết, Lucy Bronze chỉ biết ngồi lên trái bóng, ngắm các đồng đội vui mừng và nghĩ xa xăm. Sau chiến thắng 4-0 ở Bán kết trước Thụy Điển thì cô mới tham gia màn nhảy múa ăn mừng cùng mọi người.
Lucy Bronze là người đã trải qua toàn bộ hành trình tới chức vô địch Euro 2022 của ĐT nữ Anh. Cô tham gia toàn bộ trận đấu, không bỏ lỡ một phút nào và cuối cùng được nếm trải vinh quang sau chiến thắng 2-1 trước ĐT nữ Đức tại SVĐ Wembley. Không ai có thể mô tả được niềm vui sướng của Lucy Bronze bởi nó là sự bủng nổ của niềm vui sướng đơn thuần. Khi thấy đồng đội Jill Scott ôm cựu cầu thủ Fara Williams, cô cũng lao tới chia vui cùng 2 người bạn của mình. Những hình ảnh đó xứng đáng với những nỗi đau mà Lucy Bronze đã và đang phải gánh chịu, nhất là khi cô vẫn chưa hồi phục chấn thương đầu gối.
Dù sao Lucy Bronze cũng là 1 trong 23 tuyển thủ của ĐT nữ Anh, đại diện cho 187.604 phụ nữ đang chơi bóng tại 11.509 CLB bóng đá nữ tại quốc gia của mình. Mỗi người có mặt tại Wembley trong trận Chung kết Euro bóng đá nữ 2022 đều có một câu chuyện cho riêng mình.

Trước trận đấu với ĐT Đức, tiền vệ Jill Scott nói rằng nếu giành chiến thắng thì chiếc cúp vô địch sẽ ghi dấu ấn của hàng ngàn bàn tay. Danh hiệu này là sự đống góp của các cầu thủ, và mỗi người lại đại diện cho những khát khao của đồng đội, đối thủ, HLV, cựu cầu thủ và CĐV. Nhưng trên hết, chiến thắng của ĐT nữ Anh đã truyền cảm hứng cho tất cả cô bé và cậu bé ở nước Anh, với niềm tin rằng chúng có thể vươn tới bất kỳ điều gì.
Khung cảnh sau khi trận đấu kết thúc là sự tổng hòa phức tạp của niềm vui sướng, niềm tin và sự mệt mỏi. Rất nhiều thành viên của ĐT nữ Anh đã và đang phải trải qua những áp lực và nỗi đau tinh thần trước và trong thời gian diễn ra giải đấu.
Sau trận Chung kết, Fran Kirby và Rachel Daly đều nói về cha mẹ đã mất, trong đó Kirby trải lòng nhiều hơn về thời gian bản thân cô bị suy sụp tinh thần, về những gì mà cô đã làm để vượt qua bệnh tim và sự mỏi mệt tại giải đấu. Đội trưởng ĐT nữ Anh – Leah Williamson nói về “Hội chứng mạo danh” mà cô đang mắc phải. Beth Mead thổ lộ bóng đá là thứ giúp cô trốn chạy khỏi những khó khăn đời thường, cùng với đó là những thành viên đã trở thành gương mặt đại diện cho cộng đồng LGBTQ+ tại nước Anh.
Không chỉ có vấn đề tinh thần, nhiều tuyển thủ nữ Anh cũng nếm trải nỗi vất vả của cuộc sống đời thường. Ellen White phải làm nhiều công việc buổi tối để được tiếp tục gắn bó với môn thể thao mà cô yêu quý. Lucy Bronze thì làm việc ở một quán pizza từ khi mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, trong khi Hannah Hampton lớn lên ở khu vực không có lấy một đội bóng đá nữ.

Ngoài ra còn có trường hợp của Mary Earps. 3 năm trước, cô tưởng như sẽ không bao giờ được nhắc tên trong thành phần ĐT nữ Anh khi chỉ là thủ môn số 3, nhưng cô đã được trao cơ hội bắt chính tại giải đấu năm nay và trở thành chốt chặn đáng tin cậy trước khung thành ĐT nữ Anh. Chloe Kelly – người ghi bàn thắng quyết định cho trận Chung kết – đã trải qua 11 tháng vật lộn với chấn thương dây chằng.
“Đó chắc chắn là quãng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, nhưng bạn không thể biết điều gì sẽ đến trước những ngã rẽ cuộc đời”, Chloe Kelly nói với ESPN.
Các thành viên ĐT nữ Anh đã trải qua những khó khăn khác nhau trong cuộc đời và sự nghiệp thi đấu, nhưng ai cũng mong rằng chức vô địch Euro 2022 sẽ góp phần giúp người dân của đất nước mình xích lại gần nhau hơn.
“Khi chuẩn bị cho Euro 2022, chúng tôi đã có dịp gặp các tuyển thủ đã tham dự World Cup 1971 (giải đấu quốc tế đầu tiên trong lịch sử bóng đá nữ). Đó là những người tiền nhiệm và cũng là niềm cảm hứng cho các thế hệ tiếp theo. Chúng tôi luôn nhớ đến những người đi trước bởi họ đã góp phần tạo ra con đường để chúng tôi tiếp tục bước đi. Giờ đây, ĐT Anh của năm 2022 cũng làm điều tương tự cho các thế hệ sau.
Chúng ta không bao giờ được quên xuất phát điểm của mình. Chúng tôi biết rằng chức vô địch này sẽ thay đổi gương mặt của đội bóng, nhưng ta không bao giờ được quên thành tựu của lớp cầu thủ đi trước. Tất cả đều góp phần xây dựng để bóng đá nữ Anh và giải đấu tiến bộ hơn”, HLV Sarina Weigman của ĐT nữ Anh chia sẻ.
Năm 2009 chính là cột mốc để bóng đá nữ Anh chuyển mình để tiến vào hành trình chuyên nghiệp hóa. Khi đó, LĐBĐ Anh (FA) ký hợp đồng với 17 cầu thủ và đảm bảo mức lương 16.000 Bảng/năm cho họ. Năm 2011, giải VĐQG bóng đá nữ Anh được thành lập. Sau 7 năm, giải đấu được chuyên nghiệp hóa toàn bộ. Rốt cuộc sau 13 năm, họ phủ kín SVĐ Wembley, đánh bại ĐT nữ Đức và giành chức vô địch – điều đó cho thấy con đường mà ĐT nữ Anh đang đi là đúng đắn.
Bây giờ, nhiệm vụ của các thành viên ĐT nữ Anh là đảm bảo được vị thế của mình, đồng thời tranh thủ sự ủng hộ của cộng đồng và FA để tiếp tục tiến lên.
“Không nhiều CLB bóng đá nữ trên thế giới được tạo điều kiện như đội nam. Nếu nhìn vào nhà vô địch Champions League nam, về trang thiết bị tập luyện, cơ sở vật chất và các chuyên gia hỗ trợ, các bạn sẽ nhận ra rằng chẳng có đội bóng nữ nào được đầu tư như thế. Nhưng chúng tôi có thể góp phần cải thiện tình hình. Mọi quốc gia đều có thể đầu tư để cải thiện bản thân, dù dĩ nhiên chúng ta còn phải vượt qua rất nhiều thử thách nữa”, Lucy Bronze chia sẻ.