Bất chấp tình hình căng thẳng vì chiến dịch quân sự của Nga, những người Ukraine vẫn thể hiện sự lạc quan bằng cách giữ thói quen chạy bộ hàng ngày.

Chiến dịch quân sự của Nga đã khiến đời sống của người dân Ukraine bị đảo lộn. Báo chí quốc tế thường xuyên đăng tải thông tin về tình hình chiến sự và cuộc sống khó khăn của người dân. Tuy nhiên theo thời gian, người Ukraine muốn trở lại với cuộc sống bình thường, và họ đang làm điều đó với thói quen chạy bộ và đạp xe hàng ngày. Đây cũng là cách để các VĐV nói riêng và người dân nói chung quên đi những lo lắng khi tình hình chính trị – xã hội trở nên bất ổn.
“Đây là cách để tôi tìm về với cuộc sống bình thường và giải tỏa đầu óc”, Maksym Lievliev – VĐV chạy bộ 37 tuổi ở Chernivsi nói.
Khi Nga khởi động chiến dịch quân sự tại Ukraine, Lievliev đang trên tàu từ Kharkiv tới Kyiv để lấy visa tới Anh dự giải bán marathon Cardiff. Chiến tranh đã khiến mọi thứ đã bị đảo lộn và Lievliev phải hủy bỏ toàn bộ kế hoạch tập luyện và thi đấu. Nhưng giờ đây, Lievliev quyết định mạo hiểm với mong muốn trở lại cuộc sống bình thường, và anh không phải người duy nhất.

Maksym Lievliev (37 tuổi)
Khi chiến tranh nổ ra, tôi đang trên tàu từ Kharkiv tới Kyvi. Tôi dự định sẽ lấy visa tham dự giải bán Marathon Cardiff. Khi tôi tới nơi, vợ và 2 con tôi bị kẹt ở Kharkiv, cách đó 500km. Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi đó là làm thế nào để trở về bên gia đình.
Tôi bắt xe bus tới Poltava, rồi sau đó gọi một chiếc taxi trở về Kharkiv. Tôi thấy gia đình mình đang ẩn náu trong ga tàu điện ngầm. Mọi người đều sợ hãi.
Trong 2-3 ngày đầu tiên, tôi không dám nghĩ tới việc đi đâu. Sau đó, trong đầu tôi nhen nhúm ý nghĩ rằng mình có thể chạy một quãng 5km giữa lúc xe tăng đi qua và còi cảnh báo vang lên. Nhưng không lâu sau khi tôi bước chân ra khỏi nhà thì lại có tiếng tên lửa bay.
Tôi từng tham dự giải Marathon Kyiv và giải Alexander đại đế ở Hy Lạp. Thành tích tốt nhất của tôi là 2 giờ 42 phút. Trung bình một tuần tôi thường chạy khoảng 130km. Giờ đây tôi đang tập luyện giống như mình đã làm trước chiến tranh. Tôi biết mọi chuyện còn lâu mới chấm dứt, nhưng tôi luôn tin rằng sau này chúng tôi sẽ có rất nhiều giải marathon.

Gregory Hrushchak (37 tuổi)
Khi tôi nói mình sẽ tập chạy trở lại, gia đình tôi đã ngăn cản kịch liệt. Vợ tôi nói “Anh điên à. Đang chiến tranh mà anh còn ra ngoài chạy bộ?”
Nhưng sau buổi chạy đầu tiên, tôi đã nghĩ về tình hình hiện tại theo cách khác. Tôi đã vượt qua được những cảm xúc tiêu cực và thấy khá hơn nhiều.
Tôi nhớ khi đó mình đã chạy tới một cái hồ vắng lặng, thế là tôi quyết định nhảy xuống tắm trong dòng nước mát lạnh đó rồi mới về nhà. Đó là cách để giúp cơ thể cảm thấy sảng khoái hơn. Năm ngoái tôi đã chạy khoảng 5.000km, tức là trung bình tôi chạy khoảng 10km mỗi ngày.
Tôi có vợ và 2 con, một đứa 8 tuổi, đứa kia mới lên 6 tuổi. Anh trai tôi đang ở Đức, bây giờ gia đình tôi đang ở đó. Chúng tôi đã phải đi xe bus hơn 1 ngày từ Lviv để tới Berlin. Tình hình ở biên giới khi chiến tranh mới nổ ra cực kỳ hỗn loạn.
Lviv gần biên giới Ba Lan ở phía Tây, nhìn chung tình hình ở đây an toàn hơn Kyiv. Nhưng mấy ngày nay tôi cũng thấy tiếng bom nổ ở gần sân bay. Có một buổi sáng, tôi đang chạy thì nghe thấy cảnh báo máy bay. Loa thông báo mọi người phải vào hầm trú ẩn. Dẫu sao tôi vẫn chạy bộ hàng ngày.

Alexey Zarubin (28 tuổi)
Khi chiến tranh lan tới Dnipro – nơi tôi sống, ngày đầu tiên có 2 cuộc không kích ở khu vực sân bay. Tình hình yên ắng hơn trong 3-4 ngày tiếp theo, và tôi quyết định chạy bộ vào chủ nhật, chỉ khoảng 5km. Ngay khi nghe thấy tiếng còi báo động, tôi chạy về nha nhanh nhất có thể. Đó là khi chúng tôi phải vào hầm trú ẩn và ngồi đợi tới khi mọi chuyện qua đi.
Mẹ, vợ và cô con gái 3 tuổi của tôi hiện đang an toàn. Họ phải đi tàu từ Dnipro với Lviv, sau đó đi xe bus để tới Ba Lan. Hành trình đó mất khoảng 22 giờ. Sau đó họ bay tới Mỹ – nơi đó có em vợ tôi, và họ đang tạm trú ở đó.
Hiện tôi chạy 5 lần/tuần. Chủ nhật vừa rồi tôi đã chạy 23km, mất hơn 2 giờ. Tôi sống gần một con đập và chạy quanh nó. Tôi không chạy qua cầu bởi ở đó thường có binh lính canh gác.
Chạy bộ đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi, đó là quãng thời gian mà tôi thư giãn và nhìn lại bản thân mình.

Dimitriy Guliaiev (29 tuổi)
Tôi từng sống ở Kharkiv nhưng đã rời khỏi đó vào ngày 5/3. Trước đó, tôi cũng thử tìm cách chạy bộ, nhưng tình hình quá nguy hiểm. Tôi chỉ có thể chạy 2 buổi trong hơn 1 tuần. Sau đó công ty nơi tôi đang làm việc sắp xếp được 2 xe bus cho những người muốn rời Kharkiv để tới Lviv. Thường thì đi xe tới đó mất 20 tiếng, nhưng chúng tôi tốn hơn 36 tiếng vì tắc đường và các trạm kiểm soát.
Tại nơi ở mới, tôi thường chạy 5 buổi/tuần với nhiều mức khác nhau, có lúc 8km, 10km hoặc 15km. Thậm chí có buổi tôi chạy gần 20km. Lviv nhìn chung là nơi an toàn. Nơi đây cách xa các hoạt động quân sự và rất nhiều công viên. Sau khoảng 2-3km, tôi như quên đi mọi thứ điên rồ trên đời và chạy như thể mình đang trong một giấc mơ tuyệt đẹp vậy.