BURY, nước Anh – Các chấp hành viên đã xuất hiện để tịch thu các máy chạy bộ ở sân tập của Bury vào thứ 6 tuần trước. Xét đến việc câu lạc bộ đang thi đấu tại League One này đã phải mất đến 6 tháng mới có thể chi trả được lương 6 tuần của các cầu thủ thuộc biên chế của họ, không một ai trong đội bóng này cảm thấy ngạc nhiên khi đứng nhìn những người thu nợ lấy đi các thiết bị cơ bản nhất của sân tập.

Nhưng đó vẫn là một lời
thông báo đầy cay đắng và nghiệt ngã về những gì đã đến. “Họ cũng lấy
đi nốt những chiếc máy chạy bộ anti-gravity,” Hậu vệ của Bury, Tom
Miller, kể với ESPN FC khi anh đang chờ đợi tin tức về tương lai của câu lạc
bộ.
“Tất cả những chuyện này thật sự là một đống hỗn loạn.”
Thứ Sáu, ngày 23 tháng
8, chính là ngày phán quyết. Bury, câu lạc bộ được thành lập vào năm 1885, có
thời hạn là 5 p.m của ngày hôm đó để tìm kiếm một chủ sở hữu mới nếu muốn ngăn
chặn việc họ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi Football League (EFL). Thời hạn của Bury
đã được gia hạn thêm một lần cuối cùng khi đã có một cái tên xuất hiện với ý
định giải cứu họ thoát khỏi thảm cảnh và sự lạc quan đã trở lại với các cổ động
viên vì cơ hội để đội bóng này có thể sống sót đã tăng lên. Nhưng vào lúc 11
p.m, hôm thứ Ba, bản án tử đã được thi hành sau khi cuộc thương lượng để chuyển
giao Bury FC cho đối tác C&N Sporting Risk hoàn toàn đổ vỡ.
“Đầu óc tôi đang rối tung rối mù lên đây,” Một cầu thủ than thở với ESPN sau khi số phận của Bury chính thức được xác nhận. “Nguồn thu nhập chính của tôi thế là tiêu rồi, còn bà xã tôi thì đang mang bầu. Đời tôi thế là tiêu rồi.”
Chào mừng đến với cuộc
sống của một thế giới nằm ngoài Premier League trên đất Anh. Đây là League One,
giải đấu hạng ba của bóng đá Anh, nằm cách xa giải đấu “hấp dẫn nhất hành” tinh
đến hai suất thăng hạng và là một nơi mà ngày càng có nhiều câu lạc bộ đang
phải rất chật vật trong việc thanh toán các hóa đơn của họ.
Bury, nhà vô địch FA Cup của các năm 1900 và 1903, là câu lạc bộ đầu tiên bị xóa sổ khỏi giải đấu này kể từ trường hợp của Maidstone United vào tháng 8 năm 1992 sau khi không thể giải quyết được cuộc khủng hoảng về mặt tài chính của họ và với việc các giải đấu hạng thấp tại Anh chẳng được hưởng sái gì từ sự giàu có của Premier League theo như “lý thuyết lợi ích kinh tế nhỏ giọt” (trickle down economics), Bury đã được chứng minh chỉ là phần nổi của một tảng băng trôi.

Sân tập của Bury vốn là một cơ sở thuộc quyền sở hữu của Manchester City và họ được đội chủ sân Etihad cho phép sử dụng miễn phí, cơ sở này nằm cách trung tâm Carrington của Manchester United chỉ 15 phút lái xe, nhưng họ lại sống ở hai thế giới cách nhau rất xa. Và cách sân vận động Gigg Lane của Burry – ngôi nhà của họ kể từ năm 1885 – 12 dặm, Bolton Wanderers cũng đang trải qua một giai đoạn vô cùng ảm đạm và có nguy cơ rơi vào thảm kịch tương tự Bury.
Bolton Wanderers là một
thành viên sáng lập của League One và đã góp mặt tại Premier League lần gần
nhất là vào năm 2012. Đội bóng đang sở hữu 14 chức vô địch FA Cup này đã được
đưa ra thời hạn 14 ngày để giải quyết những khó khăn về tài chính của họ, và
vào hôm thứ 4 ngày 28 tháng 8, họ đã làm được điều đó: Bolton đã tìm được một
chủ sở hữu mới.
Trong trận đấu diễn ra
trên sân nhà tiếp theo của Bolton, vài ngày 8 tháng 9, đối thủ dự kiến của họ
chính là Bury, nhưng điều đó chắc chắn sẽ không thể diễn ra được nữa. Đây là
một trận đấu đã được các cổ động viên đặt cho biệt danh là “El Brassico”. Tại
những vùng ở phía Bắc nước Anh, “brassic” là một tiếng lóng dùng để chỉ những
người không có tiền để sinh sống hoặc chi trả các hóa đơn, vì vậy, đó là một
cái tên quá thích hợp dành cho cuộc đối đầu giữa hai đội bóng đang gặp khủng
hoảng về tài chính.
Dù là một câu lạc bộ đã
góp mặt tại Premier League trong giai đoạn từ năm 2001 đến 2012, nhưng Bolton
đã phải chịu ba trận thua liên tiếp đều với tỷ số 5-0, trước Tranmere Rovers
vào ngày 17/8, trước Ipswich Town vào ngày 14/8 và trước Gillingham vào
ngày 31/8.
Trong cuộc đối đầu với
Ipswich, các cầu thủ Bolton đã phải mặc những bộ đồng phục được mua từ một cửa
hàng bán đồ thể thao, bởi vì họ thậm chí còn không có sẵn đồng phục trong “club
shop” để sử dụng, khi mà đã không còn ai sẵn lòng cung cấp cho họ một bảng hợp
đồng mua bán đồng phục hay trả tiền để tài trợ cho họ những chiếc áo đấu. Khi
Ipswich ghi bàn thắng thứ ba, bảng tỷ số khủng lồ bên trong University of
Bolton Stadium đã ngừng hiển thị tỷ số, có lẽ là để tránh đi việc 4 cầu thủ 17
tuổi đang thi đấu trong đội hình không có huấn luyện viên của đội chủ nhà bị
tổn thương tâm lý sau khi phải chứng kiến cái tỷ số thảm họa kia trong ánh đèn
neon.
“Tôi xin được bày tỏ
lòng biết ơn vô hạn đối với các fan,” Jimmy Phillips, huấn luyện viên tạm quyền của Bolton, tâm
sự. “Họ đã giành cho chúng tôi một thứ tình cảm và niềm tin lớn đến khó
tin. Họ đã đến sân, đã đứng sau các cầu thủ và cổ vũ cho chúng tôi hết mình.
Nhưng thực tế đáng buồn là sự kiên nhẫn của họ cũng đang cạn dần.”
Kiên nhẫn, hy vọng và
tin tưởng. Đó là tất cả những gì mà người ta có thể làm trong tình cảnh ảm đạm
như vậy.
Bury và Bolton đều bước
vào mùa giải năm nay với âm 12 điểm, một án phạt đã được EFL áp dụng dựa trên
một cơ chế pháp lý cho phép các công ty mất khả năng thanh toán nợ nần có thể
tiếp tục giao dịch. Động thái này được thực hiện là vì những khoản nợ mà hai
câu lạc bộ này phải trả và tình hình thực tế là họ không có khả năng thanh toán
cho các chủ nợ của mình.
Doanh nhân Steve Dale đã mua lại Bury với giá 1 bảng Anh vào tháng 12 năm ngoái từ Stewart Day, nhưng ngay cả sau khi cuộc chuyển giao đó hoàn tất, các khoản nợ của câu lạc bộ này vẫn không được giải quyết, ngoài ra, tiền lương của các cầu thủ và nhân viên trong đội cũng không được chi trả đầy đủ trong hơn 6 tháng. Các công ty địa phương cũng đã không được trả lương và tình hình tài chính của Bury đã bị EFL đánh giá là “đang khủng hoảng nghiêm trọng” vào đầu mùa giải này, đến mức mà họ bị cấm thi đấu cho đến khi chứng minh được là mình đã có đủ ngân sách để tham gia vào mùa giải một cách trọn vẹn.

Chính vì thế, họ đã không được thi đấu bất kì một trận nào kể từ khi mùa giải mới bắt đầu cho đến nay.
“Đó là một cơn ác mộng,” Miller than thở. “Chúng tôi đã
miệt mài tập luyện và rồi chẳng có trận đấu nào diễn ra vào cuối tuần để được
bung sức cả. Bọn cầu thủ trẻ ở đây đã quyết định đi đến quán rượu sau buổi tập
vào thứ Sáu tuần trước, chỉ để xả hơi.”
Dale đã bị toàn bộ các
fan Bury chửi bới, nguyền rủa vì không thể đảm bảo cho tương lai của câu lạc
bộ, nhưng cơ hội cuối cùng của họ, cuộc thương lượng để chuyển giao câu lạc bộ
này cho C&N Sporting Risk đã hoàn toàn sụp đổ vào thứ Ba, 75 phút trước cái
thời hạn 5 p.m của EFL, khiến Bury phải gánh chịu cái kết thảm khốc, tàn nhẫn
nhất trong sự tiếc nuối và thương cảm của ban lãnh đạo giải đấu.
“Chúng tôi đã chịu đựng đủ rồi,” Dave Giffard – chủ tịch của một hội cổ động viên Bury, tên là Forever Bury – khẳng định khi các fan của đội bóng này đang chờ đợi với hy vọng vào một phép màu thần kỳ về sự xuất hiện của một vị cứu tinh bất ngờ. “Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng chúng tôi có được một câu lạc bộ ổn định và đó là tất cả những gì mà chúng tôi muốn. Chúng tôi muốn xây dựng một ‘câu lạc bộ bóng đá cộng đồng’ vững chắc ở đây.”
“Như một sự ủy thác, cho
đến nay, chúng tôi đã chi đến 36.000 bảng cho các khoản phí về tư vấn và pháp
lý, làm việc riêng với câu lạc bộ để cứu nó khỏi thảm cảnh. Chúng tôi đã làm
việc với khoảng một chục người mua tiềm năng, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng vào
đâu cả, bởi vì rất nhiều cái tên trong số đó chỉ là những ‘con cá mập’ đang vây
quanh một kẻ khốn khổ.”
Tại Bolton, nơi mà các
cầu thủ trong đội một đã đình công vào tháng Tư vì câu lạc bộ đã nợ lương của
họ quá lâu, chủ sở hữu Ken Anderson dường như đã ký vào một bảng hợp đồng để
bán câu lạc bộ này cho Football Ventures vào thứ 6 tuần trước. Nhưng thương vụ
này đã hoàn toàn sụp đổ vào sáng thứ 7, khiến EFL phải đe dọa sẽ xóa sổ câu lạc
bộ này ra khỏi giải đấu trừ khi có một thỏa thuận được ký kết trước 5 giờ chiều
của thứ Ba: Cùng thời điểm với “thời khắc phán quyết” của Bury.
Bolton đã được gia hạn
thêm 2 tuần để tìm kiếm một giải pháp, và họ đã thành công, còn Bury đã sử dụng
hết tất cả mọi cơ hội của họ và rồi hoàn toàn chìm trong vô vọng và bước vào
con đường diệt vong với việc EFL tước bỏ tư cách “thành viên của giải đấu” khỏi
họ với lý do “nhiều lần để trễ hạn, bị cấm thi đấu 5 trận tại giải đấu,
thêm vào đó, đã không thể cung cấp được những bằng chứng mà chúng tôi yêu cầu
liên quan đến sự bảo đảm về tài chính và việc chuyển giao quyền tiếp quản cho
một chủ sở hữu mới đã không được thực hiện.”
Vào thứ tư, đã có khoảng
100 người tập trung tại Gigg Lane sau khi Bury bị trục xuất khỏi giải đấu.
Người chăm sóc sân bóng đã đến đúng giờ làm việc, nhưng ông đã không cần phải
cắt cỏ nữa.
Vì hệ quả từ một mùa hè
đầy những biến động về tài chính tại Bury, sau khi đã giành được quyền thăng
hạng lên League One từ League Two vào tháng Năm, câu lạc bộ này chỉ còn lại vỏn
vẹn 4 cầu thủ có hợp đồng với họ vào hôm thứ 3 ngày 27 tháng 8 này. Một trong
số đó, hậu vệ 29 tuổi Miller, người đã phải dành cả tháng qua để hồi phục một
chấn thương mà theo anh nguyên nhân sâu xa chính là vì những vấn đề về dòng
tiền của Bury – thứ đã khiến cho câu lạc bộ này đứng trên bờ vực bị xóa
sổ.
“Tôi đã bị gãy xương bàn
chân thứ năm,” Miller nói với
ESPN FC. “Nguyên nhân chính là vì việc tập luyện tại sân tập đã trở nên
rất khó khăn, bởi vì chẳng còn ai tưới nước cho cỏ hay chăm sóc nó nữa. Một số
cầu thủ trẻ khác cũng đã gặp những vấn đề về lưng vì lý do tương tự.”
“Các viên gạch trần
trong phòng thay đồ đã bị bong ra cả và như thể chực rơi xuống từ trên mái nhà,
còn hồ bơi thì chỉ mới được dọn sạch, bởi vì nó đã ở trong một tình trạng thật
sự tồi tệ. Nhưng chúng tôi đã lao vào luyện tập từ ngày 1 tháng 7 và cứ tiếp
tục như thế để có thể chuẩn bị sẵn sàng phòng khi đội bóng được thi đấu lại.”
Trên thực tế, Bolton và
Bury không phải là hai đội bóng duy nhất đang phải sống trong cảnh “giật gấu vá
vai” tại các giải đấu hạng thấp của bóng đá Anh.
Sol Campbell, cựu hậu vệ của Arsenal và đội tuyển Anh, đã phải từ bỏ công việc huấn luyện viên tại Macclesfield Town của mình vào đầu tháng 8 sau khi không được trả lương trong suốt 4 tháng. Còn Oldham Athletic đã phải gọi cho Bury để nhờ đội bóng này sắp xếp cho họ 16 chỗ đậu xe trước cuộc chạm trán của hai đội tại League Two ở mùa giải trước, vì họ đang nợ tiền của công ty xe buýt và phải yêu cầu các cầu thủ của mình tự lái xe đến trận đấu diễn ra trên sân đối phương.

Tuy nhiên, hoàn cảnh của
Bolton có lẽ là trường hợp gây shock nhất. Giữa giai đoạn từ năm 2001 đến 2012,
họ được xem là một cái tên máu mặt tại Premier League và đạt đủ điều kiện tham
dự Europa League hai lần, tại đấu trường châu Âu, họ đã từng đánh bại Atletico
Madrid và cầm hòa Bayern Munich ngay trên sân Allianz Arena. Những danh thủ như
Youri Djorkaeff, Nicolas Anelka và tiền vệ người Mỹ Stuart Holden đều đã từng
thi đấu cho câu lạc bộ này.
“Đó là những ngày tháng
thật tuyệt vời,” Cựu tiền đạo Kevin
Davies hồi tưởng lại trong cuộc nói chuyện với ESPN FC. “Câu lạc bộ đã
chiêu mộ về những cầu thủ xuất sắc nhất và chúng tôi thường xuyên đánh bại được
những gã khủng lồ như Manchester United hay Liverpool. Tình hình hiện nay thật
đáng buồn.”

Dưới thời huấn luyện
viên Sam Allardyce, Bolton đã được ca ngợi là một tấm gương cho tất cả những
câu lạc bộ có tầm vóc tương tự như họ, những kẻ được xếp ở đẳng cấp thấp hơn
những cái tên “thượng đẳng” của bóng đá Anh. Allardyce đã đưa ra những ý tưởng
rất tiên tiến, tuyển dụng về câu lạc bộ những chuyên gia như các nhà tâm lý
học, các nhà phân tích dữ liệu và thậm chí là cả một huấn luyện viên cơ mắt
trước khi những đối thủ của đội bóng này tại Premier League cũng áp dụng các
phương pháp tương tự. Ông đã cho xây dựng một “War Room” tại sân tập Euxton của
Bolton, với nhiệt độ được thiết kế ở mức lý tưởng nhất (18 độ C, 64 độ F) cho
việc suy nghĩ một cách tập trung và sáng suốt, và các cầu thủ của ông đã sử
dụng một buồng áp lạnh để hỗ trợ quá trình phục hồi sau chấn thương.
Bolton đã bị loại khỏi
Premier League vào năm 2012; Trong trận đấu cuối cùng của mùa giải, sau khi bị
Stoke City cầm hòa với tỷ số 2-2, họ còn cách nhóm an toàn 1 điểm và phải xuống
chơi tại Championship. Nếu Bolton không để cho West Brom cầm hòa ngay trên sân
nhà với một pha thủng lưới ở phút 90, họ đã có thể thoát khỏi thảm cảnh này.
Ngay sau khi thời kì tài chính hậu Premier League bắt đầu mang đến những ảnh
hưởng, khu phức hợp Euxton đã bị bán cho Wigan Athletic dù cho Bolton đã đầu tư
hơn 10 triệu bảng vào cơ sở này, cũng như việc bán tống bán khứ đi các trang
thiết bị và cơ sở đã được bắt đầu vào tháng 1 năm 2016, rất lâu trước khi buồng
trị liệu bị biến thành một kho lưu trữ.
Premier League giờ đây
chỉ là một ký ức quá xa xôi tại Bolton, đội bóng mà huấn luyện viên Phil
Parkinson đã từ chức vào tuần trước. Sự ra đi đột ngột của ông đã đến chỉ hai
ngày sau khi câu lạc bộ phải cho hoãn trận đấu với Doncaster Rovers, với lý do
“lo ngại cho tâm lý và thể trạng” của các cầu thủ tuổi teen khi phải mang trên
vai một gánh nặng quá lớn của việc thi đấu ở cấp độ bóng đá chuyên nghiệp cho
một đội bóng đang lâm vào khủng hoảng nặng.
Trên thực tế, cái tình
cảnh tại Bolton còn tuyệt vọng và ảm đạm hơn rất nhiều so với bề ngoài, và các
nhân viên tại câu lạc bộ đã cảm nhận chúng một cách vô cùng sâu sắc, một số
người thậm chí đã phải sống dựa vào các kho thực phẩm nhằm giúp đỡ các đối
tượng gặp khó khăn trong tài chính để sống qua ngày ở mùa giải trước, vì họ đã
không được trả lương trong hơn 1 tháng. Một nhà tài trợ và một công ty làm bánh
tại địa phương đã cung cấp thức ăn miễn phí cho các nhân viên của đội bóng này
vào những ngày “matchday” ở mùa giải năm nay như một động thái thể hiện lòng
hảo tâm và đoàn kết cộng đồng.
“Câu lạc bộ vẫn còn nợ
tôi 6 tuần lương,” một
nhân viên tại Bolton nói với ESPN FC. “Bản thân tôi vẫn chưa vay mượn
và nợ nần gì ở bên ngoài cả, nhưng hoàn cảnh hiện tại thật khó khăn và tôi đã
phải sống dựa vào food bank, giống như nhiều đồng nghiệp tại đây. Everton đã
quyên góp một số tiền đáng kể để ủng hộ câu lạc bộ và Preston cũng đã gửi đến
những phiếu mua hàng trị giá hơn 2000 bảng tại Sainsbury – vì vậy, có thể nói
là cả nền bóng đá Anh đã cùng chung tay và tập hợp lại xung quanh để giúp đỡ
chúng tôi. Nhưng chuyện này thật bi thảm, khó khăn và khó chấp nhận được với
tất cả mọi người, nhất là với một đội bóng đã từng trải qua những ngày tháng
tuyệt vời ở Premier League.”
Mặc dù đang phải chịu đựng những khó khăn về tài chính, nhưng bên trong tất cả các nhân viên tại Bolton vẫn đang tồn tại và duy trì một sự gắn kết rất sâu đậm với đội bóng này. Một nhân viên đã tìm được một công việc mới tại Manchester City, nhưng khi Bolton đã phải rất chật vật để thuyết phục các nhân viên chấp nhận làm việc cho họ trong trận đấu với Ipswich, cô đã tự nguyện dành cả ngày thứ Bảy để làm việc không công cho câu lạc bộ cũ.

Câu chuyện của Bolton
khác với Bury. Từng được tài trợ bởi Eddie Davies, một fan “gộc” của Bolton,
người đã kiếm được một khối tài sản trị giá hàng triệu bảng bằng cách sản xuất
máy điều nhiệt cho ấm đun nước, cuộc hành trình vươn đến giải đấu đỉnh cao ở
bóng đá Anh của họ đã từng là một tấm gương sáng và nuôi hy vọng rằng những
khoản tiền thưởng từ Premier League sẽ tiếp tục được đổ vào để giúp câu lạc bộ
phát triển mạnh hơn nữa.
Nhưng việc bị xuống hạng vào năm 2012 đã gây ra một cuộc khủng hoảng tài chính
nghiêm trọng, với việc Davies đã cắt đi nguồn tài trợ của ông cho câu lạc bộ
này và tìm kiếm người để bán lại nó. Khi Davies bán Bolton vào tháng 3 năm 2016
cho cựu cầu thủ Dean Holdsworth và cựu “người đại diện” bóng đá Ken Anderson,
ông đã giải quyết bớt 197,9 triệu bảng trong các khoản vay nợ của Bolton. Điều
đó có nghĩa là các chủ sở hữu mới sẽ phải thanh toán khoản nợ 20 triệu bảng còn
lại cho các chủ nợ khác.
Mặt khác, Bury đã ở
trong tình cảnh “đi trên dây” trong một thời gian dài. Cho đến đầu những năm
1990, câu lạc bộ này đã được EFL cấp quyền đặc biệt để bắt đầu các trận đấu vào
lúc 3.15 pm của chiều thứ Bảy, bởi vì Gigg Lane Social Club sẽ không ngừng hoạt
động cho đến 3 p.m và nếu tổ chức các trận đấu vào khung thời gian giống như
những đội bóng khác sẽ khiến lượng khách đến quán bar bị giảm đi. Vào mùa giải
2001/2002, các cổ động viên đã đi thu gom tiền với một thùng quyên góp trước
mỗi trận đấu để giúp cho câu lạc bộ có thể tiếp tục hoạt động, trong khi vào
tháng 12 năm 2012, họ đã bị cấm chuyển nhượng vì các vấn đề về tài chính.
Tuy nhiên, theo các nguồn tin đã kể lại với ESPN FC, cầu thủ hưởng lương cao nhất Bury FC ở mùa giải trước đã được trả đến 8.000 bảng/ tuần, trong khi mức lương trung bình tại League Two chỉ dưới 1.500 bảng/ tuần, và đó chính là một trong các nguyên nhân khiến họ lâm vào tình cảnh bi đát hiện tại. Đặt sự bội chi này vào một bối cảnh lớn hơn, ta có thể thấy nhà vô địch của League Two vào mùa giải 2017/2018, Wigan Athletic, đã có quỹ lương trung bình hàng tuần là 5.385 bảng, được xem là cao nhất tại giải đấu này.
Miller, người đã ký vào một bảng hợp đồng 2 năm với Bury vào tháng 6 năm 2018, đã thừa nhận về tình hình bi đát của đội bóng.

“PFA (Hiệp hội cầu thủ
chuyên nghiệp) đã góp tay giúp đỡ trong 4 tháng, nhưng họ cũng chỉ trả cho
chúng tôi một nửa tiền lương hàng tháng bằng các khoản vay không lãi suất. Tất
cả số tiền đó đều phải được trả lại cho họ nếu, hoặc khi nào, câu lạc bộ trả được
những gì mà họ đang nợ chúng tôi,” Miller nói với ESPN FC.
“Khi chúng tôi giành được quyền thăng hạng vào mùa giải trước, cả đội đã
kiếm được một khoản tiền thưởng 2.000 bảng, nhưng chẳng ai trong đội nhận được
xu nào trong số tiền đó cả.”
“Có rất nhiều cầu thủ
trẻ đã ra đi và ký hợp đồng với những đội bóng khác. Tôi cũng đã nhận được một
vài lời đề nghị, nhưng nếu chấp nhận chúng thì tôi sẽ phải chuyển chỗ ở và khi
xét về mặt tài chính, đó không phải là điều mà tôi có thể xem xét vào lúc này.”
Với hy vọng có thể thi
đấu trận đầu tiên của mùa giải, tiếp đón Doncaster ngay trên sân nhà vào thứ
Bảy, Bury đã phải nhờ các tình nguyện viên giúp họ dọn sạch các ghế ngồi tại
Gigg Lane vào cuối tuần. Vào thứ Hai, họ đã đăng lên Twitter một đoạn tweet kêu
gọi sự giúp đỡ, vì chỉ có duy nhất “một người đàn ông” đang dọn rác ra khỏi sân
vận động. Hơn 400 người đã xuất hiện vào ngày hôm sau, thứ Ba, để giúp Bury làm
sạch Gigg Lane, nhưng đó cũng chỉ là một chương trình hỗ trợ đầy đau lòng và
muộn màng từ một cộng đồng sắp mất đi câu lạc bộ bóng đá của họ.
“Hệ quả mà chuyện này
mang đến cho cả thị trấn sẽ lớn hơn nhiều chứ không chỉ đơn giản là mất đi một
câu lạc bộ bóng đá,” David
Jones, người lãnh đạo của hội đồng Bury nhận định. “DNA của thị trấn,
toàn bộ nền kinh tế, các doanh nghiệp từng được hỗ trợ bởi câu lạc bộ này sẽ bị
tàn phá. Tôi luôn rùng mình khi nghĩ đến những hậu quả dài hạn mà chuyện này
mang đến.”
Số phận bi đát của Bury
đã thúc đẩy những lời kêu gọi về việc thay đổi cách làm kinh doanh trong bóng
đá. Andy Burnham, thị trưởng của Greater Manchester và là cựu ngoại trưởng của
Bộ Văn Hóa, Truyền Thông và Thể Thao, đã phát biểu tại Gigg Lane vào tuần tước
về việc môn thể thao này cần phải được thay đổi mạnh ở mọi cấp độ.
“Bóng đá nên tự nhìn
nhận lại chính nó, khi mà chỉ cần một vài tuần lương của một đội bóng ở Premier
League là dư sức để nuôi sống cả một đội bóng lâu đời như Bury trong 1 năm,” Burnham buồn bã nói.
“Thế giới bóng đá cần
đưa ra một giải pháp tốt hơn và bắt đầu điều tiết tiền bạc và các nhóm lợi ích
kinh tế một cách trực tiếp. Tôi đã từng tranh luận về việc bóng đá cần có một
cơ quan quản lý và điều chỉnh luật định và tôi vẫn nghĩ rằng đó là một việc rất
cần thiết vì môn thể thao này chưa bao giờ đứng lên để đối đầu với các nhóm lợi
ích kinh tế tồn tại ở bên trong nó cả.”
Có lẽ sự thay đổi sẽ đến
sau khi một câu lạc bộ có lịch sử lâu đời như Bury hoàn toàn bị xóa sổ và chỉ
còn là một ký ức. Nhưng chẳng phải đó là một cái giá quá đắt sao?
“Tôi từng kiếm được 100 bảng mỗi tuần khi chơi cho Bury vào những năm 1980 và những gương mặt mà tôi từng nhìn thấy từ tận hồi đó vẫn thường xuyên xuất hiện ở các trận đấu vào những năm tháng này,” Jamie Hoyland, cựu tiền vệ của Bury, nói với ESPN FC. “Tôi đã quay lại Bury vào tuần trước và một trong số họ đã nói với tôi: ‘Câu lạc bộ này là một cộng đồng, một cái xã hội thu nhỏ của tôi. Tôi được nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, những con người quen thuộc trong mọi trận đấu sân nhà. Thế nhưng, tôi chẳng biết họ sống ở đâu cả, chỉ có ở Gigg Lane, tôi mới được gặp họ thôi.”
“Nếu câu lạc bộ này biến mất, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa. Đó chính là ý nghĩa của việc này đấy.”
(Bongda24h)